Author: Claude
Paring: G27
Genre: Comedy
Warning:
- Có một sự xúc phạm không hề nhẹ cho D.Spade,
Giotto.
Summary:
Hôm nay là sinh nhật của Giotto,các
thành viên trong trụ sở có ý định tổ chức nhưng đồng thời cũng muốn
"chơi" anh một tí nên cả đám đã lên kế hoạch làm "vô danh"
để anh ra khỏi nhà một thời gian.
Note: Mình có ghi chú ở cuối cùng nha,nếu chưa rõ gì thì cứ
comment hay mail mình. Mình thích chat với người ta lắm ^^
________________________________________________________________________
Vào một buổi sáng tốt lành,gió thổi
nhè nhẹ làm cây đung đưa. Giotto đang sải từng bước nhịp tới sảng chính của
ngôi nhà,vừa đi vừa huýt sáo,trong đầu ngâm một bài hát quen thuộc. Tới sảng ,không
thấy ai cả,thấy lạ liền đi quanh các phòng kiếm tìm những thành viên trong nhà,
anh có thể nghe tiếng bước chân của mình vọng lại, chắc là mọi người đi hết
rồi, chán nhỉ. Vừa quay về sảng vừa ngẫm nghĩ mọi người đã đi thì một bức thư ở
trên cầu thang làm anh trượt từ đầu đến cuối đoạn.
Mới sáng sớm mà đã xui đến vậy rồi
thì cả ngày như thế nào đây? Ai mà ngờ được một thủ lĩnh Primo của mafia khét
tiếng Vongola lại phải xuýt xa kêu đau chỉ vì té cầu thang chứ,mất hình tượng
quá.Ai lại bỏ thư ở giữa cầu thang chứ,bất lịch sự quá. Với cái mông đang nhức
nhối, anh ngồi dậy cầm cái bức thư lên nhìn. Không có tên người gởi chỉ có tên
"Giotto" trên thư. "Chắc là cho mình"-anh nghĩ
vừa mở ra
"Chúng tôi đang bắt giữ Sawada
Tsunayoshi,liệu hồn khôn ngoan thì theo lời bọn ta.
-Vô
danh"
-Decimo
bị bắt giữ?- Anh nhẩm trong miệng- Chắc tên này không phải dạng vừa đâu,có thể
bắt giữ Decimo của mình.Chắc phải theo lời thôi.
Anh cầm bức thư thêm một lúc nữa,
ánh mắt tỏ vẻ hoang mang,hay nghi ngờ?
- Không phải chữ của Cozarto sao?
Nhìn quen quá
Nhưng nhẫm lại thì làm sao Conzart
có thể làm một chuyện như thế được như thế được.Anh lắn đầu phì cười vì sự suy
luận không rõ ràng ấy
-Chắc không phải đâu
Phía dưới bước thư có
ghi "Mua dưa hấu và để trên bếp ".Anh nheo mắt
lại. Nhớ lại lần đầu anh ăn là lúc Daemon để nó lên dĩa ăn của mọi người
nói nó rất hợp với thịt beefsteak. Hình như là 1 tháng 4 thì phải,tại sao lại
chọn đầu tháng để ăn một thứ kinh khủng như thế chứ,lúc đó chỉ muốn cắt lưỡi
cho thoát nợ.Tại sao lúc đó lại ngu nghe lời nhỉ. Từ đó là không ai dám ăn
beefsteak trong 3 tháng, dẫu là khoái khẩu của cả thành viên.Khốn nạn Spade.
Lo ức chế vì vụ ngày hôm
đó, Giotto không để ý thời gian trôi qua, liền chạy qua các sạp trái cây
mua dưa."Mua cái nào chả được,cái nào chả như nhau"-anh vừa
nghĩ vừa đưa tiền cho chủ bán. Tại sao lại là dưa hấu mà không phải là táo?Tại
sao không phải công viên mà là nhà bếp của nhà?Anh vừa đi thở ngắn thở dài về
mục đích của "vô danh".
Khi anh để trái dứa trên
bàn thì có một bức thư bên cạnh đống chén dĩa.Anh vô thức mở nó ra.
"Mua súng Beretta
92 (đời mới của Ý lúc đó)" Khó chịu với "vô danh",anh gào lên:
- SAO KHÔNG TỰ ĐI MÀ MUA
ĐI,TUI CŨNG CẦN TIỀN ĐỂ ĐÃI TSUNAYOSHI CHỨ BỘ!!
Nó lan đến từng ngóc
ngách của căn nhà,đến nỗi anh có thể nghe tiếng vọng của mình.Anh thở phào nhẹ
nhỏm,chắc chưa ai biết anh thích Tsuna đâu ha.
-Mong là vậy.
Dù cằn nhằn nhưng anh
vẫn đi quanh Ý để kiếm cái súng và anh đã đi vào chợ đen. Sau khi mua xong, lúc
ra khỏi cửa thì có một người chặn lại.
-Giotto của Vongola,
phải không?- Người đó thốt ra,mặt đồ màu đen từ trên xuống,đầu đội Top Hat màu
đen nốt.Cái nón che cái mặt nên anh không thấy rõ. Tóc vàng kem thì xõa xuống
ngang eo. Hình như là phụ nữ
Ngước xuống để coi thì
bị táng thẳng mặt, còn bị giậm bởi giày cao gót nữa.Chắc đây là dạng S*
rồi.
-Bắt chết nếu cố nhìn
mặt tôi đấy- Dù không nhìn vào mắt,anh vẫn có thể cảm thấy sát khi phát ra từ
phụ nữ này
-Tiểu thư cần gì ở tôi
đây?-Trong lòng kêu đau nhưng anh vẫn trưng vẻ mặt cười lịch sự của mình
Cô không trả lời,chỉ đặt
lên bàn cạnh đó một tờ giấy và biến mất trong đám đông. "Thái độ
đó là sao chứ,đàn bà gì mà kiêu căng ghê"-Anh chửi rủa nhưng đồng thời
cũng để ý rằng
-Giọng đó.... khá giống
với Alaude-Nhưng rồi nghĩ lại thì -Làm sao có thể được chứ.Hình tượng còn
cao hơn núi Himalaya.
"Lần này là gì
nữa đây?"Anh thở dài nhìn xuống mẫu giấy."Tất cả các chương
của Sherlock Homes và để trên ". Anh lạnh người với "vô
danh" này,có thể đọc hết Sherlock Homes. Mỗi tập là 1088 trang và do nó ra
rất lâu rồi nên rất khó tìm."Vô danh" thật là thông minh,không cần
tìm và trả tiền cho 3 cuốn mà vẫn có.Nhìn túi tiền của mình thở dài ,anh vác
xác bay ra Anh mua cả một bộ và bay về rồi để trong bếp cùng với cái súng
Berreta 92 và tất nhiên,có thêm một mẫu giấy khác nhưng lần này là ghi tiếng
nhật: "Mua trà nhật" và cũng ghi tên loại và cửa
hàng luôn,chăm chút dữ,đỡ phải kiếm tìm."Úi,trùng hợp ghê,Ugetsu cũng
thích loại này nè"-anh mỉm cười nhẹ.Nhưng rồi anh lại chú ý đến mấy
chữ này toàn là Kanji.
-Chữ gì toàn Kanji
(người xưa hay dùng).Nếu không phải nhờ mình học tiếng nhật để tán Tsunayoshi
thì sao mà hiểu nổi.-Anh tự hào vển mặt lên cười.
Trà nhật thì phải ở Nhật
rồi,bay qua đó cũng mệt,lười quá. Anh chợt nghĩ ra một ý tưởng mà mình nghĩ
rằng mình rất thông minh:"Tiện gặp Tsunayoshi luôn". Nghĩ tới
đó,anh nhớ ra mình đang cứu Tsuna nên phải nhanh tay lên.Thế là anh phóng nhanh
mà không cần passport qua Nhật.
Giờ mới để ý rằng mặt
trời gần sắp lặn,2 tiếng nữa mặt trời hướng về phía Tây.Anh nên nhanh chóng
hoàn thành những nhiệm vụ này để có thể giải phóng cho Tsuna của mình thì hôm
nay anh mới nhắm mắt ngủ được.Vừa lúc đó,một cái gì đó bay ngược hướng anh với
tốc độ ánh sáng,phát ra màu cam vàng.Giật mình quay đầu lại nhưng không thấy
gì,chắc do anh tưởng tượng.
Sau khi mua từ cái của
hàng được ghi trên tờ giấy nhỏ,ông chủ cửa hàng kêu lại.
-Cậu ơi,có người nhắn
với tôi là nếu có cậu nào tóc vàng kì dị mua loại trà này thì đưa cho cậu cái
này.-Ông giơ ra và thả cuộn giấy vào tay Giotto.
Sau khi nó vào tay
Giotto thì cuộn giấy ấy kéo dài chạm đất.Đây không phải danh sách mua đồ mà mẹ
Tsuna hay cầm khi đi siêu thị sao?Anh rung người nhìn vào,toàn bánh với kẹo.anh
có cảm giác như cơ thể mệt đừ ra.Nhưng cũng đi tới siêu thị gần nhất và dành 1h
để mua và ra quầy thanh toán nhưng khi đọc lại còn xót cái gì thì anh thiếu tay
boxer.
-Boxer?Một người vừa
thích đọc sách mà còn thích boxing nữa à?Dị thế.-Anh phàn nàn rồi đi kiếm 1 đôi
boxing bỏ vào giỏ.
Sau khi ra khỏi siêu
thị,anh nhìn thấy bức thư dưới chân,nhưng vì trên đó là một cục đá khá nhọn và
nó trúng ngay vào chân anh.Anh nhấc chân lên và cầm bức thư: "Sò" là
chữ duy nhất có trên mặt giấy.Nghĩa là sao?Mua sò?Nhưng mua bao nhiêu đây?Lụm
sò?Không thể nào,người ta mà thấy người mặt vest xuống sông bắt óc sò thì nhục
lắm?Ăn sò sống thì anh bị đau bụng mất.Hay nó có liên quan tới những thứ mà anh
đã làm hôm nay?
Ngẫm nghĩ vừa bước đi
trên bãi cát trắng xóa bên gần đó với túi xách đống đồ,dòng nước trong xanh nhẹ
nhàng tràn vào giày thích nhất của anh,nhưng do muốn làm ngầu nên anh trưng ra
một mặt rất "không cảm xúc" với ánh nắng mặt trời,những mảnh sò lấp
lánh làm anh chú ý.Cúi xuống lụm lên,vỏ sò thật sáng bóng, anh vô thức đặt gần
ánh nắng cuối cùng của ngày hôm nay.Những giọt nước đọng lại cùng với ánh sáng
làm nên cầu vòng,kì diệu ghê.
Anh chợt nhớ đến những
ngày tháng cùng với các thành viên mà anh gọi là "gia đình".Cùng nhau
tạo nên tên tuổi cho "Vongola".G thích súng và chăm sóc mọi người,
Asahi luôn tạo ra những nốt nhạc lan tỏa ra cả căn nhà bằng cây sáo,lâu lâu thì
cùng cả nhà uống trà cùng tám ba chuyện trên trời dưới đất.Lampo thì lúc nào
cũng có bánh kẹo trong tay,giờ ăn cũng thấy vài bịch trong túi,khi đồ ăn chưa
có thì tiện cầm ra ăn. Alaude là "túi tiền" của nhà,phải làm đủ trò
để cậu chịu móc tiền khỏi túi,cũng là người thông minh nhất,luôn dành thời gian
nghiên cứu về các tội phạm. Knuckle thì khá hăng hái,thích bảo vệ,có thể đi chợ
dù không ai kêu,cuối cùng lại mua những thứ không cần thiết. Spade thì bỏ
đi,thằng đó là rác,chỉ được cái làm trò điên chọc tức người ta.
Vongola chỉ là một vỏ sò
trong đại dương lớn này nhưng theo thời gian,các đời sau sẽ hiểu được là tổ
chức này chỉ mạnh vì muốn bảo vệ người yêu hơn mình và Decimo là người hiểu
chuyện này nhất.
-Decimo, sò, súng, trà,
bánh kẹo, tội phạm,boxing**-Chợt nhận ra,anh liền đếm trên từng ngón tay,mọi
thứ đều hợp lí,trùng với từng thành viên trong nhà.Nếu để ý thì các bức thư đều
từ trong nhà Vongola.
Không chần chừ,anh cầm
luôn túi đồ cùng với vỏ sò bay về Ý,nơi anh nghĩ Tsuna chắc chắn ở đó."Rút
cuộc chuyện này là sao chứ?Nhức đầu quá"-Anh bất giác tặc lưỡi vì
những câu hỏi không có trả lời trong đầu mình
Vừa bay tới vườn của
nhà,anh dùng sức mạnh Hyper của mình đập tan cánh cửa dẫn tới sảng.
-TSUNAYOSHI!
Vừa thở hồng hộc,tay thả
đống bánh kẹo của mình,tay kia thì dựa trên đầu gối.Ngước lên,cảnh tượng mà anh
thấy là ruy băng,bong bóng,bánh kem được sắp xếp gọn gàng và bộ mặt nhăn nhó
của mọi người và cả Tsuna và Cozart.Họ nhìn nhau một lúc rồi một giọng nói vang
lên
-Chật,dù Alaude đã tính
toán thời gian và Natsu với Spade theo dõi thì Boss của ta vẫn thắng nhỉ.-G gãi
đầu thở dài.
- G, tôi có thể coi nó
là lời xúc phạm đấy.- Alaude bước vô đằng sau Giotto. Bộ mặt toát vẻ khó
chịu.-Tôi chỉ nói là 98% Giotto về lúc 6h mà. Và chuyện về sớm hay muộn hơn
không phải chuyện của tôi.
Nói xong anh bước lên
lầu cùng với 3 cuốn sách dày cuộm.
-Thế cậu tham gia làm
gì? Chỉ để có được đống cuốn sách miễn phí-
-G!- Nghe thấy,Alaude
gằng giọng làm cả sảng im lần thứ 2 vì thái độ của anh
-Cuốn sách miễn
phí?-Giotto nghiên đầu tỏ vẽ không hiểu
-À,không có gì đâu,giờ
có cậu rồi,chúng ta tổ chức buổi tiệc đi!-Cozart đặt bánh kem đang cầm trên tay
xuống bàn rồi đẩy Giotto ngồi xuống ghế.
-Chuyện gì với ruy băng,
bong bóng và bánh kem đây?Anh xoay quanh nhìn mọi người ngồi lên ghế,tâm trí
rối loạn hơn bao giờ hết.
-Hôm nay là sinh nhật
cậu mà, không biết à?- G cầm dao lên chuẩn bị ăn -Già tới mức đó rồi à ông già.
-G,cậu nói vậy chẳng
khác gì cậu nói mọi thành viên trong đây già cả.- Asahi bưng trà ra cho từng
người rồi cũng ngồi xuống.
-Vậy em nhỏ nhất trong
đây rồi.-Tsuna cười phán
Không cần Alaude hay
Daemon Spade mọi người vẫn ăn uống vui vẻ.Chơi tới tận 12 giờ thì ai về phòng
nấy và mọi người đề nghị Tsuna vào phòng Giotto vì giường anh là lớn nhất và
anh cũng không biết rằng không ai không biết là anh thích Tsuna nên có từ chối
vì nếu ở cùng với cậu,anh sẽ chết ngạt mất nhưng cuối cùng thì vẫn vào cùng
phòng
-Primo này, ông mấy tuổi
rồi thế?-Tsuna bất giác hỏi
-Tại sao cháu muốn biết
thế?- Giotto cười méo mó "Có khi nào Tsunayoshi thấy khoảng cách
giữa chúng ta xa quá nên muốn chia tay à?"
-Chúng ta cách nhau cũng
9 đời,Primo là cụ cổ của cháu .Thế tại sao ông chưa chết nhỉ? Ông còn muộn
phiền gì với đời à?
-Ông cũng tự hỏi. Do có
Decimo nên ta mới sống đấy.-Giotto phán
-Cháu đã làm gì mà để
ông ám thế, ngày nào cũng thăm nhà cháu.-Tsuna nói với mặt rất nghiêm trọng.Có
vẻ cậu đã hiểu nhầm anh rồi.- Đến nỗi sinh nhật ông mà cháu phải bay từ Nhật
qua vì G gọi "nếu cậu không qua là Giotto chết không nhắm mắt
đấy""
-Tsunayoshi,ờ ý ta không
phải-
-Vì phải đi với tư
cách là cháu nên cháu không đi chơi với Kyoko.-Chưa nghe anh giải thì cậu đã
chặn lại cùng với tiếng thở dài.-Cháu đi ngủ đây.
Nói xong cậu kéo mền qua
phía bên kia và ngủ, bỏ lại Giotto đang rưng lên như sắp khóc "Cháu
ghét ta đến đó sao?"
Sau khi chùm mền lại,cậu
cười khúc khích "Chúc mừng sinh nhật,ông cố của em"
____END____
Hậu trường 1
Lúc gọi điện cho Tsuna:
-Nếu cậu không qua là Giotto chết không nhắm mắt đấy.-G cằm điện thoại vừa
nhìn bảng Asahi cầm trước mặt
-Giotto chết rồi còn đâu,thế thì dụ Decimo sao nổi-Che phần dưới điện thoại,G
la thầm
-Chứ giờ nói sao?
-Ok,vậy khi nào tới?-Đầu dây bên kia lên tiếng
-Eh?-2 người nhìn về cái điện thoại,trong đầu nghĩ "Tin thiệt luôn,2 ông
cháu ngốc như nhau"
___
Hậu trường 2:
Khi Giotto đang đọc bức thư đầu tiên.Knuckle,G,Cozart trốn sau bức tường cách
đó 20m (do nhà rộng :))
-Cậu có viết chữ quá giống mọi lần không?-G lo lắng
-Phải viết chữ Hết mình chứ -Knuckle gào lên
-Im đi,ổng nghe thấy bây giờ
-Tất nhiên là không rồi.-Cozart vừa lén nhìn phản ứng của Giotto vừa nói
- Không phải chữ của Cozarto sao? Nhìn quen quá
-What?Sao cậu ta biết được chứ.- Cozart giật mình khi nghe thấy tên mình.-Không
hổ danh là Giotto
-Chắc không phải đâu
"May mà ổng ngu"
___
Hậu trường 3:
Khi nhờ Alaude:
-Không biết tôi bận lắm sao?-Anh ngồi trên ghế làm việc của mình cằn nhằn-Nếu
tôi làm thì được gì?
-Tặng Sherlock Homes- G trả lời ngay lập tức
-Thế phải làm gì?-Alaude bỏ đống giấy trên tay lên bàn.
"Nhanh thế"
__
Hậu trường 4
Khi Giotto "bùng phát",lúc đó có Tsuna,G,Lampo núp sau cái bàn ăn
- SAO KHÔNG TỰ ĐI MÀ MUA
ĐI,TUI CŨNG CẦN TIỀN ĐỂ ĐÃI TSUNAYOSHI CHỨ BỘ!!
-Biết dư rồi,phiền
quá.Ngày nào cũng Decimo Decimo- 2 anh tặc lưỡi nhăn mặt
-Eh?Mọi người biết hết
rồi à?-Tsuna đỏ mặt
-Buổi họp nào chả vậy-G thở dài
___
Hậu trường 5:
Khi Giotto nói:
-Giọng đó.... khá giống
với Alaude
-Hở?-Alaude quay đầu lại
mà không để anh nhìn thấy"Ổng có thể phân biệt giọng nói à?"
-Làm sao có thể được chứ
"May mà ổng
ngu"
___
Hậu trường 6:
Sau khi ra khỏi chợ
đen,Alaude đi bộ đến xe của mình thì có một xe Limo,kéo cửa xuống là Primo
Callavone.
-Cần đi nhờ không tiểu
thư?-Anh ra vẻ
-Cảnh sát ơi,có kẻ biến
thái đang bám theo tôi
__
Hậu trường 7:
Khi Natsu bay qua Giotto
lúc anh đang định mua trà:
"A,chủ nhân kìa,chủ
nhân vừa cao thêm một tí à?"
-Không phải Natsu, mục
tiêu đó.(Tsuna có thể nói chuyện
nới Natsu qua suy nghĩ)
__
Hậu trường 8:
12s trước khi Giotto đến
vườn của trụ sở,Alaude đang ngồi nhìn đồng hồ.Nghe thấy tiếng bể của gạch, anh
quay lại với mặt lo lắng"Giờ phải nói trả sao đây"Thì ra anh
cũng lo về chuyện mình đúng hay sai :))
- Giotto sớm hơn dự định
của Alaude 15' -
___
Hậu trường 9:
Sau khi tàn tiệc...
-Sorry vì bắt cậu chơi
cùng mà không có thưởng- Asahi cúi đầu
-Không sao,tôi lấy cái
này làm kỉ niệm cũng được-Cozart cầm vỏ sò lên-Ấy,này là trai mà,còn có ngọc
nữa,cho Enma cũng được.
=> Giotto không biết
phân biệt sò và trai
__
Hậu trường 10:
Sáng hôm sau....
-Quà tui đâu rồi?-Daemon
vừa bước vào sảnh nơi mọi người ngồi
-Trong thùng rác.-G lên
tiếng
Cậu chuyện thật sự:Sau
khi Tsuna chỉ mọi người biết ăn dưa hấu như thế nào,họ đã xử hết.
_______
*Thường đi chung là S/M:
S:thích hành hạ người ta
M: thích BỊ hành hạ :))
**Mình cố tình bỏ dưa hấu :)
Giotto dùng "nhà" để nói trụ sở Vongola ở Ý vì nó được coi là nhà
đối với anh.